Chúa nhật 28 Thường niên - năm C (+video)

Chúa nhật 28 Thường niên - năm C (+video)

Chúa nhật 28 Thường niên - năm C (+video)

Lc 17,11-19

  "Không phải cả mười người đều được sạch sao?

 Thế thì chín người kia đâu?" (Lc 17,18)

Chẳng cần phải nói nhiều ta cũng có thể thấy Giáo Hội muốn dùng bài Tin Mừng hôm nay để dạy ta về lòng biết ơn.

Lòng biết ơn là giá trị nền tảng trong cuộc sống làm người. Lòng biết ơn...một trong những giá trị căn bản nhất của một cuộc sống đẹp, thế nhưng hình như người ta ngày càng xa lạ với nó.

Charles Erdman một nhà chú giải chuyên về thánh Luca nói: "Có lẽ 9/10 sẽ quên hết những ơn họ lãnh nhận".

Một câu chuyện trích từ Internet:

Trong ngày Lễ Tạ ơn, một cô giáo dạy lớp một nọ đã bảo những học sinh của mình vẽ một bức tranh về điều gì đó để tỏ lòng biết ơn. Cô muốn biết xem những đứa trẻ từ các vùng phụ cận nghèo nàn này thật sự hiểu về lòng biết ơn như thế nào. Cô nghĩ rằng hầu hết các học sinh của cô sẽ vẽ những bức tranh về gà tây hay những chiếc bàn đầy thức ăn. Nhưng cô đã sửng sốt trước bức tranh của bé Douglas, bức tranh vẽ một bàn tay bằng những nét trẻ thơ rất đơn giản.

Nhưng bàn tay đó là của ai? Cả lớp đều bị cuốn hút với hình ảnh trừu tượng đó.

-  Em nghĩ đó chắc là bàn tay của Chúa mang thức ăn đến cho chúng ta - Một em nói.

-  Của một người nông dân - một em khác lên tiếng bởi vì ông ta nuôi gà tây.

Cuối cùng khi những em khác đang làm bài, cô giáo đến bên bàn Douglas và hỏi thì Douglas lí nhí trả lời:

-  Đó là bàn tay của cô, thưa cô.

Cô nhớ lại rằng vào giờ giải lao, cô thường hay dắt tay Douglas, một đứa bé cô độc ít nói. Cô cũng thường làm thế với những bạn khác những với Douglas điều đó có ý nghĩa rất lớn. Có lẽ đây là Lễ Tạ ơn dành cho mọi người, không phải cho những vật chất mà chúng ta nhận được, mà là cho những điều, dù rất nhỏ nhoi, khi ta trao tặng cho người khác.

Bree Abel đã viết rất hay: "Bạn không bao giờ biết được niềm hạnh phúc mà một hành động tử tế đơn giản mang đến sẽ như thế nào đâu".

Có lẽ không có gì tử tế và đẹp đẽ hơn bằng hai tiếng cám ơn luôn được thốt lên với tất cả tấm lòng chân thành và trân trọng của mỗi người chúng ta trong cuộc sống làm người.

Một câu chuyện có thật đã trở thành một bài học để dạy đời trên toàn đế quốc Rôma vào thời của Chúa Giêsu và sau đó. Câu chuyện như thế này: Androcles là một nô lệ...Vì không chịu nổi cảnh bị đối xử quá khắc nghiệt ở nhà chủ cho nên anh bỏ trốn vào rừng. Đang đi lang thang trong rừng thì bất ngờ anh nhìn thấy một con sư tử đang lê bước bằng ba chân của nó...vừa đi vừa rên la đau đớn.

Thương hại quá, Androcles cảm thấy hết cả sợ hãi, anh can đảm tiến lại gần con sư tử. Con vật thấy anh xuất hiện thì nó dừng lại. Nó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy chân nó đưa lên để quan sát thì thấy chân nó đạp phải một cái gai thật to. Anh khéo léo, nhẹ nhàng nhổ cái gai ra khỏi chân con vật rồi tìm lá cây thuốc trong rừng đắp lên vết thương đang sưng tấy lên của nó.

Không bao lâu sau đó vết thương khỏi hẳn và từ đó trở đi người và vật quấn quít sống chung với nhau không rời nhau một bước. Mỗi ngày sư tử đi săn và bao giờ nó cũng dành cho Androcles, một ân nhân cứu mạng nó, phần thịt ngon nhất.

Một hôm khi con sư tử đi săn thì Androcles sơ ý đi ra khỏi khu rừng và anh bị bọn chủ nô lệ bắt lại. Anh bị giam rồi sau đó bị trả về với đời sống vất vả của một người nô lệ.

Cuối cùng khi đã vắt hết sức lao động của anh, bọn chủ nô lệ thấy anh không còn sinh ích lợi gì cho họ nữa thì họ đem anh đến đại hý trường nổi tiếng Colisée ở Rôma để cho dã thú phanh thây xé thịt anh ra theo tục lệ giải trí của những người thời đó.

Hôm ấy giữa tiếng hò la như long trời sập đất của những khán giả, Androcles một mình đứng giữa hý trường. Một con sư tử đã bị bỏ đói nhiều ngày đang bị nhốt trong chuồng sắp được thả ra.

Bầu khí hết sức căng thẳng. Khi cửa chuồng mở, con vật chạy như gió tiến về phía nạn nhân.

Nhưng thật bất ngờ khi gần tới nơi thì con vật như khựng lại. Nó ngoan ngoãn nằm phủ phục dưới chân của Androcles rồi ngước mắt nhìn lên, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm tay người nô lệ. Androcles đưa tay vuốt ve nó. Anh rất mừng khi nhận ra đó chính là con sư tử mà anh đã cứu nó trong rừng.

Tất cả mọi người ở trong đại hý trường hôm đó đều hết sức ngỡ ngàng và cảm động. Họ đồng thanh la thật lớn yêu cầu hoàng đế trả tự do cho đôi bạn chân tình này.

Thế là từ đó trở đi Androcles và con sư tử đã trở thành một bài học và một biểu tượng của lòng biết ơn.

Xin Chúa giúp con biết sống xứng đáng hơn nữa với những tặng phẩm Chúa ban. Amen.

Top