Thứ Bảy tuần 9 Thường niên (+video)

Thứ Bảy tuần 9 Thường niên (+video)

Thứ Bảy tuần 9 Thường niên (+video)

Mc 12,38-44

Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này
đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết
”. (Mc 12,43)

1. Có hai hình ảnh rất đối nghịch nhau trong đoạn Tin Mừng này:

- Một bên là hình ảnh của các luật sĩ: rất cao sang, vinh dự với áo thụng, chức quyền, được người ta bái chào, được ngồi những chỗ nhất. Thế nhưng, đó chỉ là cái vỏ, che đậy bên trong là một tâm hồn kiêu căng, tham lam, ức hiếp kẻ yếu đuối.

- Bên kia là hình ảnh một bà goá: nghèo tiền nhưng rất giàu lòng.

Chúa Giêsu coi đây là hình ảnh đẹp nêngọi các môn đệ đến chỉ cho họ thấy và bảo họ noi gương.

2. Chúa Giêsu dạy một điều rất lạ mà rất hay: có khi nhiều mà là ít, như số tiền dư thừa mà những người giàu có bỏ ra; có khi ít mà lại là nhiều, như một phần tư xu của bà goá nghèo. Nhiều không phải ở của bỏ ra mà là ở tấm lòng và sự hy sinh của mình.

Được vinh dự, được ngợi khen, được tôn trọng, được coi là đạo đức… Ai mà không muốn. Chúng ta cũng thế thôi. Nhưng Chúa bảohãy coi chừng: coi chừng đừng chỉ lo tô vẽ bề ngoài, coi chừng kẻo bề trong tương phản với bề ngoài ấy. Điều quan trọng hơn là phải bồi dưỡng bề trong trước.

Chuyện kể rằng: một người được mời đến dự buổi tiệc lớn. Ông vui vẻ nhận lời và khoác bộ áo xấu nhất. Đến nơi, không ai thèm cười và để ý đến ông. Ông quay về khoác bộ áo đẹp có đính kim cương và các hạt nút bằng vàng. Trong khi ấy yến tiệc vẫn tiếp tục. Ông quay trở lại, lập tức bao lời mời đẹp nhất, danh dự nhất đều dành cho ông. Thịt béo rượu thơm lúc này được bày ra trước mắt ông và ông được mời vào ngồi chỗ nhất.

Nếu sự việc chỉ đến đây thì có lẽ chẳng có gì phải nói. Thế nhưng, điều làm nhiều người phải ngạc nhiên là khi ông vừa yên vị xong thì ông liền đứng lên ngay, cởi áo khoác lên ghế, đoạn lấy thức ăn đưa cho cái áo và nói:

- Mày ăn uống đi, người ta mời mày đó!

Mọi người hết sức ngạc nhiên, nhưng đều hiểu ý ông. Ông muốn nói với mọi người rằng, giá trị của con người không ở bộ áo xúng xính hay cái mã bên ngoài, nhưng đó là tấm lòng bên trong; không ở những cái mình có nhưng ở cái mình là.

Lời Chúa hôm nay đối với chúng ta không chỉ là cảnh giác nhưng còn là lời tra vấn.

3. Việc bà goá làm trong Tin Mừng hôm nay còn nhắc chúng ta về bổn phận đóng góp cho Giáo Hội: chúng ta đã hưởng nhờ của Giáo Hội biết bao nhiêu thứ, thế nhưng chúng ta có ý thức bổn phận phải góp một phần nào về tinh thần hoặc vật chất cho Giáo Hội không ? Sách giáo lý mới có cả một giới răn để nhắc cho chúng ta bổn phận này. Đó là điều răn thứ năm dạy các tín hữu có bổn phận chu cấp cho những nhu cầu vật chất cho Hội Thánh, tùy theo khả năng mỗi người. (1387, 1438)

Chúa không cần chúng ta làm những việc to tát nhưng Chúa muốn tấm lòng của chúng ta. Ngài sẽ ghi công không phải chúng ta làm được điều gì lớn lao đối với Ngài, nhưng sẽ trân trọng những gì chúng ta làm vì lòng yêu mến Ngài.

Tổng thống Wilson Hoa Kỳ, người đã đưa đế quốc Mỹ can thiệp vào thế chiến thứ I, là người rất trân trọng đối với những kỷ niệm nhỏ.

Một lần kia, ông và phu nhân cùng nhiều nhân vật cao cấp trong chính phủ dừng lại tại một thành phố tiểu bang Montana. Cảnh sát làm hàng rào không cho bất cứ ai đến gần vị tổng thống. Thế nhưng, không hiểu thế nào mà có hai cậu bé đã chui lọt hàng rào để đến gần chỗ ngồi của tổng thống. Hai cậu bé ngắm nhìn một cách say sưa vị nguyên thủ quốc gia.

Một cậu đã tặng cho ông lá cờ nhỏ bé của nước Mỹ đang cầm trong tay. Cảnh sát cố tình ngăn cản, nhưng bà Wilson đã đưa tay đón lấy lá cờ và nhiệt tình cám ơn em. Cậu bé kia cảm thấy buồn vì không có gì dâng tặng tổng thống. Cậu cố tìm trong túi quần và cuối cùng lôi ra được đồng xu nhỏ. Cậu sung sướng vô cùng, vì chính tổng thống đã chìa tay đón nhận món quà của cậu.

Năm năm sau, tổng thống Wilson qua đời. Khi bà Wilson xếp lại các đồ dùng quen thuộc của chồng, mở chiếc ví, bà thấy một bọc giấy được giữ gìn cẩn thận. Cởi bọc giấy, bà nhận ra ngay đồng xu nhỏ mà cậu bé đã tặng chồng bà cách đây 5 năm. Ông Wilson quí đồng xu nhỏ ấy đến độ đi đâu cũng mang nó trong mình.

Mẹ Têrêsa nói: “Chúng ta nên học cách trao tặng. Không nên coi trao tặng như bổn phận nhưng như một khát vọng. Tôi thường nói với các cộng tác viên: “Mẹ không cần phần thặng dư của các con. Mẹ không muốn các con cho mẹ những đồ thừa. Người nghèo của chúng ta không cần các con đoái thương, không cần tình cảm thương hại của các con. Người nghèo cần tình yêu và lòng nhân ái.

Lạy Chúa, xin nhận lấy tấm lòng yêu thương trìu mến đơn sơ nhỏ bé của chúng con. Amen.

Top