Mẹ và những đứa trẻ...
TGPSG -- Cô ấy hỏi tên từng đứa, hỏi nhà ở đâu, rồi quay sang hỏi chuyện thằng Vũ, đưa tay vuốt mấy sợi tóc xõa trước trán con trai và lau mồ hôi cho thằng Vũ…
Chiều đã nhạt nắng. Trong một khu dân cư thoáng, rộng.
5 đứa trẻ đua nhau đạp xe thật nhanh, vừa đạp vừa cười đùa, rất vui. Lưng áo đứa nào cũng ướt, mặt lấm tấm mồ hôi.
Đạp qua nhà thằng Vũ, cả đám dừng lại vì mẹ của Vũ đã chờ sẵn, đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho 5 đứa trẻ dừng lại. Người phụ nữ ấy mặc bộ áo váy màu trắng, gương mặt tươi tắn và nụ cười dịu dàng. Cô ấy cầm sẵn 5 que kem chia cho 5 đứa trẻ, bắt đầu từ đứa gần nhất, vừa đưa vừa tươi cười nói:
- Các con ăn kem cho đỡ nóng nhé!
Lũ trẻ dạ ran một tiếng rồi từng đứa lần lượt cầm lấy kem của mình: Con cảm ơn cô! Con cảm ơn cô!...
Cả bọn rất hào hứng. Thằng Bảo vừa xé vỏ bao kem, vừa len lén nhìn người phụ nữ ấy. Cô ấy hỏi tên từng đứa, hỏi nhà ở đâu, rồi quay sang hỏi chuyện thằng Vũ, đưa tay vuốt mấy sợi tóc xõa trước trán con trai và lau mồ hôi cho thằng Vũ. Thằng Vũ khuôn mặt rạng rỡ, trông rất vui. Bảo cứ mải mê nhìn hai mẹ con thằng Vũ, nhìn thấy hai mẹ con thật giống nhau. Cả hai cái vòng tay mà hai mẹ con thằng Vũ đeo cũng giống nhau nữa: hai chuỗi hạt có hình Chúa.
Bảo chợt nghĩ đến mẹ nó - một người phụ nữ đen đúa, ốm o, lúc nào cũng mặc mấy bộ đồ thun màu xám xịt. Mẹ nó chẳng bao giờ mỉm cười với nó như cách mẹ thằng Vũ cười cả. Cũng chẳng bao giờ nói với nó những lời ngọt ngào. Chỉ có khuôn mặt là lúc nào cũng sẵn nét cau có. Mỗi chiều, khi nó đạp xe về, lúc nào cũng bắt gặp khuôn mặt khó chịu của mẹ:
- Về rồi đó hả? Tao tưởng mày đi luôn chớ!
- Bộ không đạp xe thì mày chết hả?
- Suốt ngày đi lông nhông với cái đám lười biếng đó mãi mà không chán hả?
Mẹ thằng Vũ nói: khi nào đạp xe, mấy con rủ bạn Vũ đạp chung với nha! Có bạn, Vũ vui lắm đó!
Thằng Bảo nhớ những lần lũ bạn tới gọi đi thả diều, đạp xe. Lần nào lũ bạn cũng bị mẹ nó chửi:
- Tụi bây rảnh quá ha! Tao cấm tụi bây rủ thằng Bảo đi chơi đó! Về hết đi! Học hành không lo, lúc nào cũng chơi. Chơi cho nhiều vô rồi mai mốt bốc đất mà ăn.
Mấy lần như thế, lũ bạn không dám rủ nữa mà lặng lẽ đi qua nhà Bảo. Thấy lũ bạn đi, thằng Bảo cũng lén trốn đi theo dù biết khi trở về sẽ bị mẹ chửi nữa...
- Bảo, sao không ăn đi? Kem chảy hết rồi kìa!
Thằng bạn đứng kế bên hỏi to làm thằng Bảo giật mình, tỉnh trí nhìn lại, cuống quýt đưa kem lên mút. Kem chảy cả trên tay, rớt trên áo của nó.
Mẹ thằng Vũ thấy vậy liền nói:
- Con chờ cô lấy khăn cho con lau.
Cô ấy nhanh chóng bước vào nhà và mau chóng trở ra với cái khăn nhỏ đã được giặt ướt. Cô ấy nói thằng Bảo đổi tay cầm kem, rồi giúp nó lau từng tay một. Bảo nhìn khuôn mặt cô ấy thấy chập chờn hình ảnh mẹ nó. Bất chợt nó ước người phụ nữ đang lau tay cho nó là mẹ nó...
Thanh Hoa (TGPSG)
(Ánh sáng Gia đình)
bài liên quan mới nhất
- Ba có… yêu không?
-
Thời Covid: Ấm áp sẻ chia lương thực -
Hai tiếng 'Chúa ơi' thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Thời Covid: 'Con bé... nó thiệt là...' -
Khoảng lặng thời Covid -
Giáo xứ Hà Đông: Thánh lễ cầu nguyện cho những người qua đời vì dịch Covid-19 -
Ngày Nhà Giáo: tri ân & cầu nguyện -
‘Ngụp lặn’ trong dịch bệnh và ánh sáng… -
Chăm sóc con cái trong mùa Covid
bài liên quan đọc nhiều
- Chiến thắng Covid: Hít vào 'Giêsu', thở ra 'cứu con'
-
Ánh sáng Lời Chúa trong đêm đen đại dịch -
Tin nhắn bất ngờ thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Gia đình tôi và Thánh lễ online thời Covid -
Thánh lễ của niềm tín thác vào Lòng Chúa Xót Thương trong đại dịch -
Chở bệnh nhân qua chốt gác thời Covid -
Chung cư F0 -
Những người bạn đã ra đi thời Covid -
Mẹ tôi ra đi thời Covid