Thơ: Một cõi đi về

Thơ: Một cõi đi về

Thơ: Một cõi đi về

Ở đây, ngày rất dịu dàng
Tịnh không, không một âm vang động hờ
Con thường hỏi rất vu vơ
Chúa ôi, biết đến bao giờ, đời con
Lặng thầm như đá trên non
Trơ thân trầm tích, vô ngôn giữa đời?

Ở đây, thời khắc êm vơi
Lúa ngô nằm với đất trời phơi phong
Con thường hỏi giữa mênh mông
Chúa ôi, ngàn biếc, chen hồng mà chi?
Mai kia, cỏ lá xanh rì
Trông ra, mấy vạt tà huy mịt mùng.

Ở đây, chiều tối rưng rưng
Lao xao - bốn phía cây rừng lao xao
Con thường hỏi những trăng sao
Chúa ôi, quanh quất bến nào, đường quê?
Ngước nhìn lên đỉnh Canvê
Nửa khuya thao thức, còn nghe tiếng gà?

Ở đây, nhìn thấu xương da
Trăm năm còn mất, đâu là hợp tan?
Con thường hỏi những tro than
Chúa ôi, cả những phai tàn, về đâu?
Đêm dày, ngồi nhẫn, canh thâu
Mới hay, mình giữa nông sâu, ngọn nguồn.

Ơn Người mưa móc trên con
Suối sông, đồng bãi, trào tuôn, vỡ oà
Rồi đây, mình cũng chia xa
Kẻ lên đầu núi, người ra cuối dòng
Cầm bằng một sợi tơ không
Thì xin làm hạt bụi hồng nhỏ nhoi.

Rồi đây, người chẳng bên người
Hắt hiu cồn vắng, duềnh khơi, giang hà
Cầm bằng giọt lệ phôi pha
Chúa ôi, đời những phù hoa, hư huyền
Bao giờ con được treo lên
Để tan ra, trở về miền tịch liêu?

Nguồn: Sách Nhịp Sống Tin Mừng tháng 11.2019

Top