Bạn tôi mùa Covid
TGPSG -- Nhờ chiếc điện thoại, 4 người trong gia đình vẫn liên lạc được với nhau và động viện nhau lần chuỗi...
Có lẽ chưa bao giờ chiếc điện thoại di động lại trở nên thân thiết với tôi như trong mùa covid. Giãn cách không bước ra khỏi nhà thì làm sao thăm viếng nhau, làm sao mua thực phẩm, làm sao xúc tiến công việc đang dang dở? Chiếc điện thoại di động giúp tôi làm được tất cả mọi việc đó! Nó trở thành người bạn trung gian kết nối tôi với thế giới bên ngoài, nhất là với người thân và bạn bè thân thiết.
Thật vậy, trong khoảng thời gian cao điểm của dịch bệnh đợt 4, tôi nhận được nhiều cuộc gọi rất ấn tượng, nhưng có 2 cuộc gọi mang đến 2 cảm xúc khác nhau mà tôi không sao quên được.
CUỘC GỌI THỨ NHẤT
- Em ơi, con Út nó ra sao rồi?
- Dạ, một giờ nữa, Y tế Phường sẽ có xe để đưa đi cách ly ở bệnh viện dã chiến thu dung.
- Ủa, sao nó nói nhất định cách ly ở nhà vì nó không thấy có triệu chứng gì hết? Với lại, nó đang ăn kiêng, sợ vô đó đồ ăn không hạp sẽ chết sớm!
Tội cho chị Hai ở cách xa nữa vòng trái đất, cứ liên tục gọi để biết tin tức của các em tại quê nhà. Nhà kế bên, cô Út có 3 người dương tính, nay đến phiên cô Út dương tính. Chị Ba ở khác quận, thuyết phục khô cả miệng, hết cả pin điện thoại, cuối cùng cô Út mới gật đầu chịu đi cách ly tập trung.
Bảy ngày sau, cô Út gọi lại từ nơi cách ly :
- Họ mới test lại, em âm tính rồi, chỉ còn ho chút chút thôi! Đợi làm thủ tục về nhà cách ly tiếp 14 ngày nữa!
Tin vui, mừng quá!
CUỘC GỌI THỨ HAI
- Chị ơi, chị mời cha nào xức dầu cho ông xã em đang ở Bệnh viện 115 được không? Em ở Bệnh viện Hồi sức 16 Thủ Đức, có cha trong nhóm tình nguyện viên biết em có đạo, nên đã giải tội, xức dầu và cho em rước lễ rồi, lúc em mới nhập viện đó!
Trời! Chồng cách ly một nơi, vợ cách ly một nơi, 2 đứa con cách ly ở một nơi khác. Nhờ chiếc điện thoại, 4 người trong gia đình vẫn liên lạc được với nhau và động viện nhau lần chuỗi, phó thác cho Lòng Chúa Thương xót.
Đúng một tháng sau, con gái báo tin:
- Cô ơi, mẹ con ‘ra đi’ vào rạng sáng nay rồi! Ba cha con tụi con từ nay không còn nghe tiếng mẹ nhắc lần chuỗi mỗi tối nữa rồi!
Tin sét đánh! Rụng rời! Mọi lời nói trở nên vô nghĩa!
Vài ngày sau, chiếc điện thoại cũng cho tôi thấy tro cốt bạn mình trở về nhà trong 'cái hộp' xinh xắn, do anh công an[1] trong Ban Phòng Chống Dịch của Thành Phố mang về từ lò thiêu, kèm theo giỏ trái cây kính viếng! Buồn! Nhưng đột nhiên tai nghe văng vẳng lời an ủi từ đáp ca trong thánh lễ online sáng nay:
Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương (Tv.118,1)
[1] Chú thích của tác giả: Xóm tôi có 10 người chết vì Covid và 10 hũ cốt cũng đã được lần lượt được mang về tận nhà cho gia đình. Hai anh công an trịnh trọng mang hũ cốt đến, trịnh trọng thắp nhang rồi ra về. Rất nhanh gọn nhưng cũng thật trang nghiêm. Hàng xóm chỉ im lặng đứng nhìn, không ai nói lời nào và cũng nhanh chóng bước vào nhà, đóng cửa lại! Chỉ Sài Gòn thời đại dịch Covid bùng phát đợt 4 mới có ảnh độc này!
Hồng Nhan (TGPSG)
(Ánh sáng Gia đình thời Covid)
bài liên quan mới nhất
- Ba có… yêu không?
-
Thời Covid: Ấm áp sẻ chia lương thực -
Hai tiếng 'Chúa ơi' thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Mẹ và những đứa trẻ... -
Thời Covid: 'Con bé... nó thiệt là...' -
Khoảng lặng thời Covid -
Giáo xứ Hà Đông: Thánh lễ cầu nguyện cho những người qua đời vì dịch Covid-19 -
Ngày Nhà Giáo: tri ân & cầu nguyện -
‘Ngụp lặn’ trong dịch bệnh và ánh sáng…
bài liên quan đọc nhiều
- Chiến thắng Covid: Hít vào 'Giêsu', thở ra 'cứu con'
-
Ánh sáng Lời Chúa trong đêm đen đại dịch -
Tin nhắn bất ngờ thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Gia đình tôi và Thánh lễ online thời Covid -
Thánh lễ của niềm tín thác vào Lòng Chúa Xót Thương trong đại dịch -
Chở bệnh nhân qua chốt gác thời Covid -
Chung cư F0 -
Những người bạn đã ra đi thời Covid -
Mẹ tôi ra đi thời Covid