Chúa đón về vào thời Covid
TGPSG -- Sau bao nhiêu thăng trầm, ông cũng đã được Chúa đón về nơi thân thương này…
Những ngày tăm tối
Hội chúng tôi 3 thằng con trai cũng gần U40 rồi, bình thường hay tụ tập nói chuyện với nhau về đủ mọi chủ đề.
Những ngày dịch tới, mỗi đứa một hoàn cảnh khác nhau: hai đứa thì gần như ở mãi trong nhà; đứa còn lại làm trong siêu thị nên cứ phải ra đường suốt. Chúng tôi chỉ còn có thể kết nối nhau qua những ứng dụng chat thông thường.
Rồi có một đứa không may, cả nhà nhiễm và người bố bị nặng nhất. Đứa em trai đi làm ăn ở nước ngoài không thể về. Nhà chỉ có mình nó với bố mẹ già. Tình hình ngày càng xấu đi, tôi khuyên nó theo bố vào viện chăm cho bố, nhưng còn mẹ già ở nhà thì sao?
Thôi thì đành phó thác cho Chúa qua lời cầu nguyện! Nhưng phép lạ mình muốn đã không xảy ra, Chúa đã chọn cách mà Ngài cho là tốt đẹp nhất.
Sau cơn mưa
Sau mấy tháng giãn cách, thành phố mở cửa dần dần. Mọi thứ gần như dễ thở hơn, cả tinh thần cũng mạnh mẽ hơn so với những ngày tháng giăng dây khắp nơi.
Bố của người bạn cũng đã về trong 'hình hài mới'. Cả nhà chờ ngày được đưa ông đến nhà thờ trong một thánh lễ cầu hồn được cử hành cách trọn vẹn trong ngôi nhà thờ giáo xứ thân thương của ông.
Gia đình người bạn sống tại giáo xứ An Bình, một xứ chung của cộng đoàn Hoa - Việt. Cha chính xứ tới hỏi thăm anh bạn về người bố đã khuất. Người bố từng là quân nhân của miền Nam hết lòng vì dân vì nước. Sau giải ngũ, dù cuộc sống chật vật, bố anh bạn làm đủ nghề để vun vén gia đình. Ông cũng không quên tới nhà xứ giúp đỡ giáo hội trong khả năng của mình. Và người con trai của ông, anh bạn tôi, anh ấy cũng ra công giúp đỡ cho giáo xứ của mình.
Ngày thánh lễ được mở ra, người bạn nhờ tôi chụp giúp cho vài tấm hình kỷ niệm. Mới đầu nó còn không chịu chụp hình ở nhà nữa. Nhưng với sự đồng cảm nào đó, chính tôi cũng mất người thân, tôi thuyết phục bạn hãy chụp cùng với bố những tấm cuối ở nhà. Dù trong nguyên vẹn hình hài hay trong một 'hình hài khác', cũng là những kỷ niệm cuối bên nhau.
Thánh lễ đưa chân ngắn gọn. Bình thường người đã khuất ‘được hai lễ’. Tình hình đặc biệt khiến đặc ân ta tưởng là hiển nhiên giờ chỉ còn một. Số người dự cũng hạn chế do quy định phòng dịch. Bạn bè người thân trong xứ cũng dành chút thời giờ tới dự. Dù chỉ ‘một Thánh lễ’, nhưng trong bài giảng, cha chính xứ kể về cuộc đời và những cống hiến của ông với sự tưởng niệm sâu sắc. Mọi sự đã trọn vẹn với thánh lễ đưa chân và ông đã được tiễn vào nhà chờ Phục Sinh. Sau bao nhiêu thăng trầm, ông cũng đã được Chúa đón về nơi thân thương này…
Kết lễ là bài 'Đồng cỏ tươi' khiến cho tâm trí tôi cứ lặp đi lặp lại câu hát khi nghĩ về phận mỏng dòn của con người:
“Đồng là đồng cỏ tươi, Chúa ban cho tôi nghỉ ngơi. Suối ngọt cỏ non xanh rì…”
Trung Kiên (TGPSG)
(Ánh sáng Gia đình thời Covid)
bài liên quan mới nhất
- Ba có… yêu không?
-
Thời Covid: Ấm áp sẻ chia lương thực -
Hai tiếng 'Chúa ơi' thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Mẹ và những đứa trẻ... -
Thời Covid: 'Con bé... nó thiệt là...' -
Khoảng lặng thời Covid -
Giáo xứ Hà Đông: Thánh lễ cầu nguyện cho những người qua đời vì dịch Covid-19 -
Ngày Nhà Giáo: tri ân & cầu nguyện -
‘Ngụp lặn’ trong dịch bệnh và ánh sáng…
bài liên quan đọc nhiều
- Chiến thắng Covid: Hít vào 'Giêsu', thở ra 'cứu con'
-
Ánh sáng Lời Chúa trong đêm đen đại dịch -
Tin nhắn bất ngờ thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Gia đình tôi và Thánh lễ online thời Covid -
Thánh lễ của niềm tín thác vào Lòng Chúa Xót Thương trong đại dịch -
Chở bệnh nhân qua chốt gác thời Covid -
Chung cư F0 -
Những người bạn đã ra đi thời Covid -
Mẹ tôi ra đi thời Covid