Kinh Mân Côi tỏa sáng giữa u ám đại dịch
TGPSG -- Tháng Mười, cả Sài Gòn đang rực sáng muôn tràng Mân Côi giữa những làn khói u ám lẩn khuất của tử thần trong đại dịch...
Trước đây, tôi chỉ thích cầu nguyện và thầm thì với Chúa. Thi thoảng tôi mới cầu nguyện với Mẹ Maria cách vắt tắt, ngắn gọn vì tâm trí tôi luôn hướng đến Chúa - Tình Yêu lớn nhất của đời tôi.
Thú thật, tôi thấy lần chuỗi Mân Côi mất thời gian: phải nhớ nguyện ngắm các mầu nhiệm Vui - Thương - Mừng - Sáng, rồi lặp đi lặp lại các kinh suốt một giờ đồng hồ, quá đơn điệu và dễ gây buồn ngủ. Vì bổn phận nên mới phải nguyện kinh Mân Côi cùng gia đình, chứ bản thân tôi không cảm thấy hào hứng, dẫu biết rằng Giáo Hội luôn đề cao tầm quan trọng của Kinh Mân Côi.
Nói như thế, không có nghĩa là tôi không có lòng sùng kính Đức Mẹ bởi tôi biết rằng chính Mẹ dịu hiền sẽ dẫn lối cho tôi đến với Chúa. Hằng ngày, tôi vẫn lần chuỗi Mân Côi cùng Mẹ và gia đình. Thế nhưng, tôi thường xuyên bị chia trí trong lúc đọc kinh, nghĩ cả đến những điều xằng bậy và ô uế, rồi cảm thấy xấu hổ và giả hình trước Mẹ. Nhiều lúc, tôi thấy thà chẳng đọc kinh còn hơn vì sẽ bớt đi những sự chia trí đáng sợ này. Tôi dằn vặt, suy nghĩ và cầu nguyện xin Chúa cho tôi lối thoát.
Rồi cơn đại dịch Covid-19 ập đến, khống chế cả thành phố này. Chứng kiến nhiều biến cố xảy ra với gia đình, người thân và mọi người xung quanh, nhưng tôi chẳng giúp được gì, chỉ quanh quẩn trong nhà và cảm thấy thật vô dụng. Chính lúc này đây, tôi mới nhận thấy bản thân thật yếu đuối, phận hèn mọn, chỉ biết nương tựa vào lời kinh nguyện.
Một cách nào đó, như được khai trí, tôi dần dần tập trung hơn khi lần chuỗi Mân Côi cùng gia đình. Miệng đọc, tâm trí thì nguyện: "Ôi lạy Mẹ rất Thánh, Mẹ cứu giúp kẻ khốn khổ, xin cho con được đắm đuối trong những lời kinh dâng Mẹ...". Cứ như thế, những lần sau, lời nguyện của tôi ngày càng tha thiết, đôi khi nước mắt ứa khóe mi…
Vào một đêm, sau khi kết thúc buổi kinh nguyện cùng gia đình, tôi khép mắt, tay vẫn giữ chuỗi hạt và hướng lòng dâng lên Mẹ chuỗi Mân Côi u buồn, úa tàn của tâm hồn mình để Mẹ thương đón nhận. “Xin Mẹ tha thứ cho vì dù đã rất cố gắng, chuỗi Mân Côi của con cũng chỉ được thế này thôi”, tôi thì thầm. Rồi như rơi vào cơn mộng mị, tôi thấy Mẹ dịu dàng khẽ chạm vào tràng hạt trên tay tôi, cả tràng chuỗi bỗng nở bừng những đóa hoa hồng rực rỡ tuyệt mỹ trong ánh sáng tinh tuyền, khiết trinh của Mẹ. Sau đó, cũng trong mộng mị, tôi thấy Mẹ đeo vào cổ tôi tràng chuỗi hoa hồng thánh thiên này, tâm hồn tôi bổng ngất ngây niềm hạnh phúc, mọi đau khổ thất vọng tan biến.
Sau đêm đó, tôi cảm nhận Mẹ luôn ở bên tôi và gia đình, nhất là trong giờ lần chuỗi Mân Côi. Tôi tin rằng, Mẹ đã cho tôi ân huệ được cảm nhận sự mầu nhiệm của lời kinh Mân Côi qua giấc mơ đó. Cả linh hồn và thân xác tôi được ngập tràn trong tình yêu và hạnh phúc. Và như thế, song song với nhu cầu đến với Bí tích Thánh Thể, tôi nhận ra bản thân mình không thể sống mà thiếu kinh Mân Côi.
Tháng Mười - tháng của những chiếc lá thu đổi màu, trời đất nhuộm màu mộng mơ, lơ đãng. Đây cũng là khoảng thời gian lý tưởng cho những đôi tình nhân lập kế hoạch cho một đám cưới đẹp nhất, hạnh phúc nhất vào mùa Xuân năm sau. Ấy vậy mà Sài Gòn vẫn đang trong cảnh đau thương khủng khiếp của cơn sóng dữ Covid. Những mất mát, khổ đau cùng cực đã in hằn vết thương tổn trên mọi con phố len lỏi vào từng gia đình, trên những phận người nghèo khổ, trên những đứa trẻ thơ dại.
Đặt mình vào trong những hoàn cảnh đó để cảm nhận rồi cùng đau đớn, xót xa và khóc cùng họ, con dâng lên Đức Mẹ những lời kinh Mân Côi và cầu xin Mẹ cầu bầu cùng Chúa - Đấng luôn chạnh lòng thương xót, cho chúng con sức mạnh, bình an và ơn khôn ngoan để vượt qua mọi khó khăn.
Tháng Mười, cả Sài Gòn đang rực sáng muôn tràng Mân Côi giữa những làn khói u ám lẩn khuất của tử thần trong đại dịch. Bình an nhé Sài Gòn ơi, vì chúng ta có Đức Mẹ chở che qua những lời Kinh Mân Côi tha thiết. Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Sài Gòn 10/2021
Giuse Maria Trần Anh (TGPSG)
(Ánh sáng Gia đình thời Covid)
bài liên quan mới nhất
- Ba có… yêu không?
-
Thời Covid: Ấm áp sẻ chia lương thực -
Hai tiếng 'Chúa ơi' thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Mẹ và những đứa trẻ... -
Thời Covid: 'Con bé... nó thiệt là...' -
Khoảng lặng thời Covid -
Giáo xứ Hà Đông: Thánh lễ cầu nguyện cho những người qua đời vì dịch Covid-19 -
Ngày Nhà Giáo: tri ân & cầu nguyện -
‘Ngụp lặn’ trong dịch bệnh và ánh sáng…
bài liên quan đọc nhiều
- Chiến thắng Covid: Hít vào 'Giêsu', thở ra 'cứu con'
-
Ánh sáng Lời Chúa trong đêm đen đại dịch -
Tin nhắn bất ngờ thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Gia đình tôi và Thánh lễ online thời Covid -
Thánh lễ của niềm tín thác vào Lòng Chúa Xót Thương trong đại dịch -
Chở bệnh nhân qua chốt gác thời Covid -
Chung cư F0 -
Những người bạn đã ra đi thời Covid -
Mẹ tôi ra đi thời Covid