Thiên thần 'Út Tẹt' thời Covid
TGPSG -- Cám ơn Út đã làm em của chị…
"Con muốn làm một bông hoa nhỏ
Dưới chân bàn thờ ngày lễ thường
Con muốn làm một bông hoa trắng
Từng chiều vắng đơn sơ nguyện cầu.."
Nhà tôi ở cuối một con hẻm nhỏ trong một giáo họ không lớn là mấy của giáo xứ Xuân Bình – Giáo phận Xuân Lộc. Ở căn nhà đó, bình thường cứ tầm ba, bốn giờ chiều, hàng xóm đều nghe tiếng Má tôi lanh lảnh gọi "Út ơi, về dọn cơm!"
Út là tên gọi thường ngày của đứa em gái bị hội chứng down của tôi, nên dù đã 29 tuổi đầu, nhưng Út vẫn như một đứa trẻ cấp hai vậy. Khác với những bạn cùng bệnh, Út nói được dù không tròn vành rõ nghĩa nhưng ai cũng hiểu được ý của Út.
Tuy nhà đông anh em nhưng đều lên thành phố sinh sống và làm việc, còn mỗi Út ở nhà sớm tối ra vô lủi thủi với hai bóng già. Việc của Út hàng ngày vẫn là quét nhà lau nhà và rửa chén, thời gian còn lại Út hay tự tìm trò để chơi, khi thì thả diều, đá banh hoặc chán quá Út lại lấy xe đạp của Ba chạy loanh quanh ra ngoài đường lớn ngóng xem có anh chị nào về không. Út tự tập xe đạp, chẳng ai chỉ cho Út cả, cứ ngày này sang tháng nọ Út hết dắt bộ rồi cà nhấp từng chút từng chút, rồi Út biết chạy xe đạp tự lúc nào tôi cũng chẳng hay.
Tôi với Út khá là khắc khẩu nhau, mỗi bận về nhà thể nào Út cũng bị tôi mắng vì mải xem tivi không dọn dẹp nhà, Út hờn bỏ đi chơi tiếp hoặc không thèm ăn cơm, nhưng lát sau lại lén lén đến gần hỏi "Chinh uống nước mía hông, Út bao!". Tối ngủ, tôi hay nắm tay thủ thỉ hỏi Út "Hồi trưa chị đánh đau hông, hay chị về nhà ở với Út luôn nha, khỏi lên Sài Gòn ha", Út hất tay tôi ra kèm cái trề mồi dài thượt bảo "Ai cho, nhà này của Út nha", rồi Út quay mặt đi ngủ chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa.
Út siêng đi nhà thờ lắm, chẳng sót ngày chủ nhật cũng như ngày lễ trọng nào. Tuy dáng người thấp lại tròn vo, nhưng mỗi lần đi lễ, Út nhất quyết mặc áo sơmi trắng quần tây ‘cắm thùng’ đàng hoàng hẳn hòi, không quên xách theo cái túi đeo mà bên trong nào là hộp quẹt, đồ chơi, và tiền anh chị cho - Út đều cất để dành bỏ quả nhà thờ hay ăn vặt. Vì siêng đi lễ nên Út được các anh chị giáo lý viên phát cho một chiếc khăn quàng, Út mê tít và tự cho mình là Thiếu nhi Thánh Thể. Từ đó hành trang đến nhà thờ mỗi sáng chủ nhật của Út có thêm chiếc khăn quàng xanh lá phấp phới.
Từ đầu năm nay, bệnh của Má trở nặng, bao nhiêu việc nhà đều vào tay Út. Gọi điện về nhà chỉ nghe Út bảo: vừa nấu cơm xong hoặc đang dọn cơm cho Má… Chẳng còn thấy Út đang xem hoạt hình hay xem phim gì nữa. Biến chứng tiểu đường khiến Má phải vào viện và phẫu thuật tháo khớp chân. Ngày Má nhập viện, Út khóc như mưa, đòi đi theo, dỗ gì cũng không chịu nín, phải nói dịch bệnh người ta không cho nhiều người vào Út mới nguôi. Ba tuần Má ở bệnh viện, ngày nào Út cũng gọi bảo nhớ Má, không quên dặn "Chinh nhớ cầu nguyện Mẹ Maria cho Má hết bệnh nha, nhớ lên mạng đi lễ nha". Rồi Út tắt máy vì nhà thờ điểm chuông đọc kinh tối. Út thuộc hầu như tất cả các kinh cùng các bài hát thánh ca ở nhà thờ; đôi lúc chỉ cần nghe nhạc dạo, Út đã hát được ngay là bài gì.
Má được về nhà nhưng chẳng thể đi đứng như trước nữa, chỉ nằm một chỗ. Út lại việc thêm việc. Gọi điện thoại về hỏi thăm, có khi nghe Út bảo mới kho thịt, khi lại bảo mới chiên cá, lúc lại bảo đang luộc rau cho Má ăn cơm. Nghĩ tới những ngón tay múp míp, ngăn ngắn đầy đầy bông sữa của Út bây giờ khô và chai đi hẳn, tôi chẳng thể kềm được nước mắt, bảo Út: hay chị về ở luôn, chị nấu cơm cho Út ăn nha… Một lần nữa, Út gạt phăng, nói "Về hông ai nuôi đâu nha, Út nấu cơm dễ ợt thôi, lo gì". Tôi lại bảo, "Hay Út lên đây ở với chị nha, chị mua cho Út nhiều đồ đẹp, dắt Út đi chơi tha hồ luôn…", Út mắng "Khùng hả, đi rồi ai coi Má, tội Má lắm, tối ngủ hông được lăn qua lăn lại thôi à!". Tôi hỏi, “Út hông ghét Má hở, Má hay la Út đánh đòn Út đó!” Út cười bảo "Tất nhiên rồi, Má nuôi Út lớn mà".
Trước lúc cúp máy, tôi hỏi “Út thích gì không, để vài bữa hết dịch, chị về mua cho”. Út hí hửng bảo “Mua cho Út tivi mới có mạng nha, để Út đi lễ, khỏi đi lễ ké nhà cô Hoa nữa.” Tự dưng tôi thấy mình quá nhỏ bé và vô dụng so với Út.
Cám ơn Út đã làm em của chị, tuy chẳng lành lặn như bao người, nhưng với chị, Út luôn là đứa em tốt nhất, thiện lương nhất mà Chúa đã ban cho chị cũng như gia đình mình. Thương Út!
Thùy Trinh (TGPSG)
(Ánh sáng Gia đình thời Covid)
bài liên quan mới nhất
- Ba có… yêu không?
-
Thời Covid: Ấm áp sẻ chia lương thực -
Hai tiếng 'Chúa ơi' thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Mẹ và những đứa trẻ... -
Thời Covid: 'Con bé... nó thiệt là...' -
Khoảng lặng thời Covid -
Giáo xứ Hà Đông: Thánh lễ cầu nguyện cho những người qua đời vì dịch Covid-19 -
Ngày Nhà Giáo: tri ân & cầu nguyện -
‘Ngụp lặn’ trong dịch bệnh và ánh sáng…
bài liên quan đọc nhiều
- Chiến thắng Covid: Hít vào 'Giêsu', thở ra 'cứu con'
-
Ánh sáng Lời Chúa trong đêm đen đại dịch -
Tin nhắn bất ngờ thời Covid -
Thời Covid: phải luôn tỉnh thức! -
Gia đình tôi và Thánh lễ online thời Covid -
Thánh lễ của niềm tín thác vào Lòng Chúa Xót Thương trong đại dịch -
Chở bệnh nhân qua chốt gác thời Covid -
Chung cư F0 -
Những người bạn đã ra đi thời Covid -
Mẹ tôi ra đi thời Covid